Đình được xây dựng vào khoảng thập niên 80 của thế kỷ XIX, trong một khu rừng rậm nguyên sinh rộng lớn với diện tích ban đầu khoảng 30.700m2, dưới những tán cây cổ thụ. Khi mới xây dựng, đình được lợp bằng lá cây thô sơ và được gọi là Cổ miếu – một hình thức biểu hiện tiêu biểu trong danh xưng của đình làng ở Bình Dương.
Vào năm 1838, ngôi miếu này được tổ chức xây dựng lại và đổi tên thành đình thay cho tên gọi miếu bấy lâu. Năm 1852, đình được vua Tự Đức ban sắc phong cho vị thần Thành Hoàng của làng.