Rau
củ có loại được gieo trồng trong rẫy, ruộng, vườn, sân; có loại mọc
hoang trên đồi, trong rừng, ven hoặc giữa ao, hồ, suối, khe, sông.
Về
rau củ canh tác, Bình Dương nổi tiếng là xứ trỉa đậu. Địa danh Gò Đậu
lâu nay trở thành tên gọi ngã tư và sân vận động ở Thủ Dầu Một. Đậu
ở đây chủ yếu là đậu phụng / đậu phộng / lạc, được định danh khoa học
Arachis hypogaea L. thuộc họ Fabaceae. Nhiều món ăn ở Bình Dương đều có
đậu phộng. Canh, chè ngọt, cà rem / kem nếu thiếu đậu phộng thì chưa
lừng dậy hương vị miệt vườn. Thức chấm đặc trưng nhất xứ trỉa đậu đích thị nước mắm đậu.
Đậu
phụng rang giòn, giã dập, rồi trộn vào nước mắm nguyên chất, đánh hột
vịt, thêm hành tây thái nhuyễn và lá hành xắt nhỏ, nấu nóng sền sệt. Đó
là nước mắm đậu, người dùng có thể thêm tiêu và ớt hợp khẩu vị, chấm
hoặc chan vào chén rau sống thập cẩm. Khách phương xa chỉ lua một bữa,
ắt gật gù nhớ mãi.
Mắm đậu Bình Dương
Một
trong những kiểu khai thác rau củ đặc sắc mà người dân Bình Dương lâu
nay rất chuộng là đọt. Ấy là ngắt các lá cây non nhằm phối kết với những
món ăn sao cho phù hợp.
Đọt
chùm ruột, đọt ngành ngạnh, đọt cơm nguội, đọt cóc, đọt xoài, cùng diếp
cá, tía tô, húng quế, húng cây, xà lách, cải, v.v., chắc chắn làm bánh
xèo thêm hấp dẫn. Có điều ngồ ngộ: người Bình Dương gọi món này là “bánh
xèo thành phố”. Đọt chiết, đọt sộp, đọt lụa / đọt mọp ăn kèm với tép
bạc um, các loại cá sông và cá đồng kho tiêu hay kho tộ. Những thứ đọt
vừa kể, thêm đọt tra, đọt điều, đọt bưởi, đọt vạn thọ, đọt cóc kèn, đọt
soài mút / trái quéo, cọng bông súng, ngó sen, lục bình, lẻ bạn, bắp
chuối, rau muống, rau răm, rau ngổ / rau ôm, v.v., thành khay rau sống
“hoà hợp hoà giải” rừng rẫy ruộng nương.
Bình
Dương cùng các huyện Hóc Môn và Củ Chi thuộc TP.HCM có rau khá riêng
biệt: rau mốp – loài thực vật thân mềm, mọc hoang thành bụi nơi ẩm thấp,
nhất là đôi bờ sông Sài Gòn. Đồng bằng sông Cửu Long cũng nhiều rau mốp
/ móp. Nông dân lội sình, một tay túm lấy các đọt mốp, một tay dùng
liềm gặt thoăn thoắt, đoạn quẳng rau tươi xanh vào lòng ghe xuồng. Mốp
tươi được luộc nước dừa để chấm nước mắm đậu, nấu canh chua lá me thịt
gà, thả vào lẩu tôm và thịt heo, xào tép, v.v. Mốp ngâm trong nước vo
gạo có hoà muối hột, hoặc giấm đường, thành dưa chua chua ngòn ngọt giòn
giòn, tha hồ xào thịt bò, ăn ghém với cá lóc nướng trui hoặc cá trê
chiên, trộn gỏi với rau càng cua và thịt ba rọi, v.v.
Rau mốp xào
Một
loại lá cây mọc hoang dại, được dùng nấu canh chua, xào với thịt hoặc
cá, tạo hương vị chua thanh độc đáo: lá giang. Sách Bước đầu tìm hiểu về
văn hoá ẩm thực Bình Dương (sđd, trang 137 – 138) có đoạn đề cập lá
giang chứa lắm điểm lệch lạc: “Lá giang là loại lá chua chua chát chát,
tròn tròn, hao hao giống lá bông giấy nhưng dày và sậm màu hơn. Không
chua như lá bứa, mà cũng không chát như lá vừng, lá ngành ngạnh. Lá
giang thích hợp với đất gò, đất núi. Đồng ruộng không bao giờ có lá
giang. Tây Ninh, Phan Thiết, An Giang, Châu Đốc cũng có lá giang nhưng
phần vì ít, khó hái, hoặc dân chúng không hạp khẩu vị, ít ăn. Riêng đất
Bình Dương có vẻ thích hợp với loại dây leo đặc biệt này nên mọc hoang
rất nhiều. Muốn ăn cứ việc lên gò hoặc ra hàng rào mà bức (sic!), chẳng
ai phải trồng, còn dân ở chợ thì cứ việc ra chợ mà mua, mùa nào cũng có
mà lại rẻ. (…) Lá giang là món ăn của dân nghèo, thường nấu canh chua
khô hố, đám giỗ thì nấu với thịt ếch hay thịt gà. Dần dà qua năm tháng,
ngày nay lá giang được chế biến khá đa dạng và phong phú. Như món gà xào
lá giang, lẩu gà lá giang, lẩu lá giang thịt ếch. Riêng món bò xào lá
giang là một đặc sản của miền An Giang, Châu Đốc thì dân Bình Dương chưa
biết đến.”
Kỳ
thực, lá giang còn mang các tên khác là chua méo, dây đực, dây cao su
hồng, được định danh khoa học Aganonerion polymorphum L. thuộc họ
Apocynaceae, Tiếng Anh: sour-soup creeper hoặc river-leaf creeper. Đông y
cho rằng, lá giang vị chua, tính mát; vào kinh can; có tác dụng thanh
nhiệt, giải độc, tiêu viêm, sát khuẩn, chỉ khát, lợi tiểu, bài thạch.
Địa
bàn phân bố tự nhiên của lá giang ở Việt Nam, Campuchia, Lào, Trung
Hoa. Khắp nước ta, nhiều đầu bếp lẫn thực khách xem lá giang là loại
“vừa rau vừa gia vị”, khó tìm được nguyên vật liệu khác thay thế.
Lá giang
Là
một loài cây có dược tính cao, chất saponin trong lá giang có tính
kháng sinh với các chủng khuẩn Salmonella typhi và Klebsiella. Nấu lá
giang, nếu dùng nồi nhôm, phải nấu nhanh và ăn ngay, do chất chua có thể
ăn mòn nhôm, làm nồng độ nhôm trong canh chua tăng cao, dễ gây ngộ độc.
Gần
đây, nhiều hộ nông dân tại Bình Dương cùng các tỉnh khác như Tây Ninh,
Bình Phước, Đồng Nai, Bà Rịa – Vũng Tàu, và các huyện ngoại ô TP.HCM, đã
trồng lá giang theo dạng chuyên canh. Ngoài lá giang tươi, người ta còn
phơi sấy khô lá giang, tiện bảo quản lâu ngày, dễ đóng gói và vận
chuyển đến nhiều nơi xa.